Tôi 43 tuổi, đang lái chiếc crossover cỡ C, xe thứ 2 trong đời. Chiếc đầu tiên là một mẫu MPV 7 chỗ để giải quyết vấn đề "chở nhiều người" như rất nhiều người Việt khác. Với tôi, ôtô không chỉ là phương tiện, đó còn là sự tưởng thưởng cho những nỗ lực của hai vợ chồng.
Tôi nhớ như in một ngày hè nóng như thiêu năm 2012, khi đó tôi chở vợ đi làm vì xe máy của vợ hỏng. Cả đoạn đường dài chục cây số, người phụ nữ hai con như ngất đi vì say nắng. Không hiểu lấy động lực ở đâu, tôi nói rất nghiêm túc với vợ "mình mua ôtô đi em".
Vios - chiếc xe rẻ nhất của Toyota nhưng cũng xa tầm với của người Việt vì giá quá cao.
Không cần nói, cô ấy vẫn tiếp tục vật vờ sau lưng tôi và thều thào, "thôi đi ông, tiền đâu mà mua". Sở dĩ bà xã phản ứng như vậy vì đã rất nhiều lần tôi nói đùa kiểu đó, như là chúng tôi đã có rất nhiều tiền. Nhưng lần này, tôi nghiêm túc.
Tối hôm đó về bàn bạc, cả tiền tiết kiệm của hai vợ chồng chỉ có khoảng 400 triệu. Tôi quyết định bỏ ra 150 triệu phòng khi cấp bách, chỗ còn lại dùng để mua xe. Lúc đó tôi rất liều. Mua xe cũ giá 500 triệu, trong khi chỉ có 250 triệu, còn lại quyết định trả góp.
Khỏi phải nói, ngày sang tên đổi chủ xong, lái xe tới cơ quan vợ phanh két!!!. Vợ đứng ngay cổng nhưng không biết là ai, vì kính dán phim chống nóng tối om. Tôi hạ kính, ngoắc đầu buông câu tán tỉnh "Đi nhờ xe không em gái xinh xinh ơi". Vợ tôi hết ố rồi á, mãi mới bình tĩnh để mở cửa bước lên xe, dù biết rằng hôm nay là ngày đón "vợ hai" về.
Thời gian sau đó, là lúc chúng tôi được hưởng thụ tiện ích của ôtô thực sự. Hôm nào trời nắng gắt hay mưa to, tôi sẵn sàng dậy sớm, đưa con đi học và vợ đi làm, dù có thể đó là một vòng thành phố. Cuối tuần hứng lên thì về quê cách 150 km mà không cần phải đắn đo chuẩn bị trước đó vài ngày.
Tất nhiên, hai vợ chồng cũng phải cân đối tài chính hơn để luôn đảm bảo nguồn tiền trả nợ ngân hàng mỗi tháng. May mắn sao, khi có xe công việc của tôi cũng thuận buồm xuôi gió, mỗi tháng dư thêm một khoản vừa bằng lãi ngân hàng, rồi thưởng cuối năm cũng "ấm" hơn.
Sau 5 năm, tôi chia tay tình yêu 4 bánh đầu đời của mình, và kết duyên với một em crossover khác, trắng trẻo, thơm tho và ngoan ngoãn hơn, và quan trọng là mới tinh, tôi là chủ đầu tiên.
Thực sự tôi cứ nghĩ mình có thể sắm được ôtô để đi là giấc mơ từ thuở bé đã thành hiện thực. Không như nhiều người có khả năng kiếm tiền tốt, tôi đầu óc kém nhanh nhạy, nền tảng ở nông thôn nên chấp nhận đi chậm cho chắc. Dù thế nào, cuối cùng cũng đến đích.
Còn bạn, con đường đi đã tới đích?
Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của độc giả Sơn Nguyễn