Bạn tôi vốn là dân xây dựng, có công ty riêng và mở văn phòng tại gia. Cách đó vài nhà, người thân của bạn tôi có miếng đất để không. Đất rộng hơn 200m2, vuông vức, mặt tiền 4m. Trước mặt là hồ. Tuy nhiên, đây là một phường có thể coi ngoại thành vì thuộc huyện lên quận được mấy năm nay. Thế nên, dân cư mới đông đúc (trong đó có nhiều dân nhập cư về đây mua đất ở) và gần đây mới phát triển mạnh.
Miếng đất này, người thân bạn tôi cho thuê cũng đã được vài năm. Trong quãng thời gian đó, có 2 người đến thuê cũng mở quán giải khát nhưng đều thất bại. Thấy bạn tôi bảo là do vắng khách quá. Tuy nhiên, cả hai lần các chủ quán cũ đều đầu tư ít, quy mô quán nhỏ, không có mấy nhân viên. Thế nên, cũng chỉ được 5-7 tháng là đóng cửa.
Không tính kỹ khi mở quán cà phê, bạn tôi mất trắng gần tỷ đồng (ảnh minh họa)
Thấy vậy, bạn tôi quyết định thuê lại đất của người nhà (tất nhiên, được thuê với giá ưu đãi, chỉ 2,5-3 triệu đồng/tháng). Sau khi tính toán, anh bỏ ra hơn 1 tỷ vừa để xây một căn cấp 4 có gác làm văn phòng công ty, đồng thời mở quán kinh doanh cà phê luôn. Tầng 2, anh cho làm sàn vươn ra phía trước để khách có thể lên ngồi uống nước vừa ngắm cảnh hồ vừa hóng mát. |
Quán được đầu tư quy mô hơn, với khoảng 30 bàn. Anh đầu tư trồng cây, mua nhiều chậu hoa cảnh. Phía trong có quầy bar. Bạn tôi thuê 1 pha chế kiêm quản lý quán, 1 thợ phụ cộng với khoảng 5 nhân viên bưng bê. Giá đồ giải khát ở mức trung bình, không quá cao cũng không quá thấp so với mặt bằng chung và thu nhập người dân xung quanh. Chẳng hạn, cà phê đen 15.000 đồng/ly, cà phê nâu 18.000 đồng/ly, nước ép các loại từ 30.000-45.000 đồng/ly,...
Thời gian đầu, nhờ có khuyến mãi và vì tò mò, khách cũng tới khá đông. Doanh thu đủ bù chi phí nguyên liệu và tiền lương trả cho nhân viên. Được khoảng 2 tháng đầu, nhưng không hiểu sao thời gian sau, khách cứ thưa dần. Có ngày chỉ vài ba vị khách. Thợ pha chế chính cũng bỏ, đi tìm việc chỗ khác. Cậu thợ phụ lên thay nhưng cũng không khá hơn. Tiền thu được không đủ bù chi phí. Nhân viên cứ ít dần, giờ chỉ có 1-2 người bưng bê. Được 7-8 tháng, quán gần như không có khách.
Thấy vậy, anh bạn tôi ngán ngẩm. Cộng với chuyện kinh doanh ở công ty ngày càng bận rộn, nhiều việc lên, anh không có nhiều thời gian cho quán nữa nên đã tính chuyện dẹp bỏ. Cố duy trì được tầm 11 tháng, anh chính thức đóng cửa. May là nhà vẫn giữ được làm văn phòng công ty, còn đâu số tiền bỏ ra kinh doanh cà phê coi như mất trắng.
Sau đó, ngồi lại phân tích, tôi và anh bạn chỉ ra được mấy nguyên nhân cơ bản khiến quán thất bại:
1. Vị trí quán: tuy đẹp, ngay mặt đường, sát hồ, mát mẻ nhưng trước mặt đồng thời cũng là nơi tập trung rác, cứ buổi chiều đến (tầm 5-6h chiều) là xe ô tô tới thu gom, bốc mùi khó chịu.
2. Khách hàng: khi mở quán, bạn tôi nhắm tới khách là dân cư ở đây và khách vãng lai (gồm dân đến đây chơi, cánh lái xe đỗ ở hồ,... ). Tuy nhiên, anh không lường trước được dân ở đây vẫn là ở làng xã, không nhiều người có thói quen vào quán uống cà phê, gần đấy lại không có chung cư hay khu công sở văn phòng (đây là đối tượng có thể coi là hay ra quán cà phê bàn công chuyện nhất) trong khi tụi teen lại thích sang phố, vào trung tâm cho sành điệu. Khách vãng lai cũng không nhiều, chưa kể họ chỉ la cà mấy quán trà đá ven hồ vừa mát vừa tiện trông xe,…
3. Quán thiết kế không có gì nổi trội, đặc biệt hơn so với các quán khác. Ngay cả đồ uống cũng vậy, không nhiều món thực sự đặc sắc để giữ chân khách.
Song, anh bạn tôi cứ thắc mắc, bởi điều lạ là, chỉ cách đó vài trăm mét có một hồ khác, mấy quán cà phê ở đó khách lại rất đông, trong khi chính anh đã đi tìm hiểu thì các quán đấy cũng không có gì xuất sắc cả.
Theo mọi người, ngoài những lý do trên, vì sao anh bạn tôi lại thất bại?