Em nhớ ngày này của những năm trước, anh nắm lấy tay em đi dạo trên đường Lê Duẩn đầy lá me bay, hai đứa cứ huyên thuyên thế nào mà quên cả giờ đến lớp. Trễ giờ, anh lại sợ mọi người nhìn anh bằng ánh mắt ghen tỵ nên anh lại nắm tay em, cả hai đứa lại thả bộ từ Trường ĐH Khoa học xã hội và Nhân văn đến Sở thú để ngắm cảnh, thả hồn mình vào những giấc mơ tươi đẹp.
Chính nơi đây anh đã vẽ lên chân trời hạnh phúc cho 2 đứa mình. Anh nói khi ra trường, anh sẽ là một nhà báo vừa công tâm và đầy nhiệt huyết, sẽ dùng ngòi bút của mình để phê phán cái xấu, đấu tranh cho lẽ phải và công bằng. Còn em, em chỉ cần làm một cô giáo thật đáng yêu trong lòng anh và lũ học trò tinh nghịch. Đối với anh như thế là đã quá mãn nguyện rồi. Anh đã làm con tim em như thổn thức bởi những điều nhỏ nhặt như thế.
Em yêu anh cũng bởi những ước mơ dung dị và con người thật thà của anh. Em nhớ ngày ấy, anh chỉ chở em trên chiếc xe đạp cọc cạch. Từ chỗ anh trọ học, đến nơi em ở cũng chừng 5 cây số, lúc nào anh đến người cũng nhễ nhại mồ hôi. Nhưng anh lúc nào cũng vui vẻ, em nhờ anh việc gì, anh cũng không nề hà mà còn rất nhiệt tình, bạn bè em ai cũng ngưỡng mộ tình cảm anh dành cho em.
Ra trường, mỗi người một công việc, em lại cuốn vào công việc và những người bạn mới của mình. Còn anh, với bao ước mơ hoài bão, anh chỉ dừng lại là một anh nhà báo nghèo kiết xác, anh chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cà tàng và căn gác trọ trong xóm vắng.
Mỗi chiều nhìn anh đến đón em trong bộ đồ nhàu nát, đầy mùi khói bụi của cái nghề được anh cho là cao quý, là niềm tự hào của anh, làm em phải lắc đầu ngao ngán. Anh chỉ vậy thôi sao, trong khi ngoài kia có biết bao người săn đón, yêu thương em...
Rồi em đã thay đổi. Em đã không còn là em như trước đây, cô bé hay hờn mát nũng nịu nắm lấy tay anh mỗi khi cần đến. Em đã ngã vào vòng tay người khác, bởi em biết chỉ bên người đó em mới có những thứ em cần, mà em đâu biết rằng em chỉ mãi là cái bóng thật nhỏ nhoi, tẻ nhạt.
Con tim anh như vỡ nát, xót xa. Anh đã làm mọi cách nhưng em vẫn dửng dưng trước nỗi đau gặm nhắm trong anh.
Đã trải qua ba mùa Valentine như thế, anh vẫn đứng chờ em và làm cây si trước cửa, nhưng em nhẫn tâm không quay đầu lại.
Và ngày anh nhắn tin em đã lên chức trong một tờ báo lớn nhất nhì của thành phố cũng là lúc em bị vợ người yêu đánh ghen quên cả lối về. Em như mất tất cả, từ công việc cho đến lòng tự trọng, mọi người nhìn em bằng cặp mắt soi mói lẫn hả dạ. Bởi gieo nhân nào thì gặt quả ấy điều đó hẳn không sai.
Hôm nay, một mùa valentine lại về, bất chợt anh gọi điện cho em. Vẫn giọng nói ấy, nụ cười ấy, tất cả đều rất chân thành và mộc mạc. Anh nói: “Anh mong sẽ mang lại hạnh phúc cho em mỗi ngày và với anh ngày nào cũng là ngày Valentine đong đầy những yêu thương”.
Em như vỡ òa vì hạnh phúc. Em sẽ nắm tay anh thật chặt, nhất định không buông tay cho dù phía trước là những khó khăn và cạm bẫy. Cảm ơn anh, tình yêu của em.